order now

Thứ Tư, 10 tháng 1, 2018

Chuyến tầu SE xuyên việt chở theo thùng thuốc xịt stud 100 spray

  • VPRX bí quyết giúp kéo dài thời gian quan hệ giá chỉ có 750K . Bấm vào mua ngay
  • Miếng dán cai nghiện thuốc lá của Mỹ, cam kết cai nghiện sau 3 ngày . Bấm vào mua ngay
  • Thuốc viagra chính hãng có tem chống hàng giả Bộ Công an . Bấm vào mua ngay
  • Chai xịt stud 100 giúp làm tình lâu hơn . Bấm vào mua ngay
  • Chuyến tầu SE xuyên việt chở theo thùng thuốc xịt stud 100 spray

    CHUYẾN TÀU SE7 VÀ NHỮNG CÂU CHUYỆN CHƯA KỂ

    Đó là chuyến tàu cuối cùng đi từ ga Đà Nẵng trở về ga Biên Hòa. Tàu xuất phát lúc 22:47 phút ngày 26/11/2017 và mất khoảng 17 tiếng đồng hồ để trở về ga Biên Hòa. Đã có những câu chuyện trong hành trình trở về miền Nam trên tàu SE7. Đó sẽ là những ký ức không thể quên.
    Không chọn xe khách hay máy bay để quay trở về miền Nam giống gia đình. Tôi đã quyết định chọn tàu hỏa và một mình trở về với loại phương tiện này. Vì đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội được đi tàu hỏa nên tôi muốn trải nghiệm về hành trình của đường ga. Và đó là quyết định đúng đắn, ở đó tôi đã gặp được một số người, chứng kiến tận mắt sự tàn khốc của cơn bão mang lại cho miền Trung và hiểu thêm về cuộc sống của những người tàu ga, những người sống tại ven đường ray.

    Đà Nẵng đêm đó mưa vẫn rơi nặng hạt, gió vẫn luồn mạnh qua những hàng cây, những con hẻm của thành phố. Ngồi ở ga để chờ tàu SE7 đến tôi nhận ra có rất nhiều khách du lịch cũng chọn đi tàu hỏa. Đúng 22:47 phút tàu SE7 dừng tại ga Đà Nẵng. Tất cả cánh cửa ở phòng ga được mở ra và mọi người cùng nhau đi lên tàu. Tôi nằm ở toa 11, chỗ 2 tại khoang 4 điều hòa tầng 1. Có chút khó khăn khi đi tìm được đúng vị trí của mình trên con tàu dài. Nhưng nhờ sự giúp đỡ của anh trai tôi cũng đã tìm được chỗ nằm của mình. Khoang của tôi có bốn giường và tôi nằm ở giường 2, tầng 1. Tại đây có thêm ba vị khách chung khoang với tôi. Một người đàn ông đang ngồi chăm chú đọc sách nhìn giống như sách kinh thánh, hai người ngoại quốc đang loay hoay xếp đồ lên giường trên. Thật là khó khăn khi chiều cao của họ gần bằng với khoang tàu và họ phải mất một thời gian để có thể ổn định. Còn tôi cũng loay hoay với cái giường cùng đồ đạc của mình. Và rồi những câu chuyện bắt đầu xảy ra tại khoang của chúng tôi.
    1
    23h khoang vẫn bật đèn sáng, hai bạn ngoại quốc tay cầm chai thuốc xịt stud 100 spray cùng nằm trên giường nghe nhạc, tôi cũng giống họ và nhìn sang người đàn ông nằm đối diện giường mình. Bác ấy vẫn đang chăm chú đọc sách trên bàn. 
    "Bác đang đọc kinh thánh ạ, con nhìn quyển sách giống như sách kinh thánh vậy ? " Tôi đã phá vỡ sự im lặng của phòng khoang bằng một câu hỏi thân thiện.
    "À! Không con. Bác đang đọc Thuyết Trần, sách kể về lịch sử của thời Trần" Bác nở nụ cười và trả lời tôi.
    " Woa… Vậy hả bác! Vậy bác có thuộc họ nhà Trần không ạ?"
    " Có con. Nhà bác là họ Trần nên bác muốn nghiên cứu thêm về thời Trần"
    " Thật hả bác? Con cũng thuộc con cháu của họ Trần này. Con là Trần Thủy Tiên. Bố mẹ con cũng thuộc họ nhà Trần hết ạ" Tôi cười thật tươi trả lời bác.
    " Ồ! Thật là thú vị, rất vui khi được gặp con tại đây"
    Và rồi tôi và bác có một khoảng thời gian ngắn để nói chuyện trước khi đi ngủ. Sau đó, khoang đã tắt đèn, mọi người bắt đầu đi vào giấc ngủ.
    0h. Cọc cạch… cọc cạch… Tôi nghe tiếng động, giống như tiếng mở cửa. Mở mắt ra thì nhìn thấy bạn nữ ngoại quốc đang cố gắng mở cánh cửa của khoang vì bạn muốn đi vệ sinh. Tôi lại giúp đỡ bạn nhưng tôi cũng thất bại, chúng tôi không thể mở được cánh cửa kể cả bạn nam ngoại quốc. Chúng tôi quay sang nhìn bác, bác vẫn ngủ ngon lành và lâu lâu lại nghe bác gáy nhỏ. Không còn cách nào khác tôi đành phải gọi bác dậy trợ giúp.
    " À! Cánh cửa này bị kẹt ổ khóa, nếu mình khóa lại thì sẽ không mở ra được. Lúc nãy bác chưa kịp nói thì bạn ngoại quốc đã đóng luôn…." Bác mắt nhắm mắt mở trả lời tôi.
    "Thôi xong… Vậy bác cháu ta bị nhốt trong này luôn hả bác?" Tôi tuyệt vọng hỏi bác.
    " Để bác ráng lại xem, do hồi sáng cũng có người giống các cháu khóa cửa lại và chàng trai ấy cũng không mở được phải nhờ người tới hỗ trợ"
    Sau đó, bác cố gắng mở cánh cửa, ba chúng tôi chỉ đứng đằng sau nhìn bác trong hi vọng. Và rồi thật mừng cánh cửa đã có thể mở ra. Tôi và bạn nữ ngoại quốc đi ra. Bên ngoài các khoang đều đóng cửa hết, cơn gió lạnh của trận mưa khiến chúng tôi nhanh chóng chở về khoang của mình. 
    " Các con đừng đóng cửa, lát lại không mở ra được, không ai lấy đồ đâu. Tiền bạc, điện thoại các con cầm trên người là được." Bác nói với tôi.
    Sau trao đổi với hai bạn, chúng tôi cũng quyết định không đóng cửa để đảm bảo đêm khuya ai muốn đi vệ sinh có thể ra ngoài được. Chà! Một trải nghiệm thật thú vị khi các khoang khác thì đóng cửa chỉ có khoang mình là mở ra cho gió mát. Và rồi mọi người cũng tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ….
    2
    " Ai mua bánh giò, bắp, mì tôm, cà phê, nước uống, thuốc xịt stud 100 spray gì không….?" Câu rao của một người đàn ông trên dãy khoang tàu khiến tôi chợt tỉnh giấc.
    Nhìn đồng hồ đã 6h30 sáng. Quay qua nhìn bác, bác đã dậy lúc nào và đang ngồi tiếp tục đọc sách thuyết Trần. Hai bạn ngoại quốc vẫn đang ngủ. 
    " Dậy rồi hả cháu? Tối qua, con ngủ được không?" Bác mỉm cười hỏi tôi
    " Dạ cũng được bác ạ. Chắc tại hơi mệt nên con ngủ luôn đến sáng". Tôi trả lời bác với khuôn mặt còn ngáy ngủ.
    " Ừa, dậy đánh răng rửa mặt rồi mua đồ ăn sáng đi con, ở đây họ có bán bánh giò nóng đó, con mua nhanh kẻo người ta đi mất. Bác mới mua này."
    " Vâng ạ!" Tôi trả lời bác nhanh chóng.
    Quay lên thấy hai bạn cũng đã dậy nhưng các bạn không muốn mua nên tôi đã mua một cái bánh giò và hai trái bắp. Và rồi, tôi lại tiếp tục ngồi trò chuyện với bác trong khi hai bạn ngoại quốc tiếp tục ngủ. 
    Thì ra bác là giảng viên của trường đại học Cần Thơ, bác vào Hà Nội để giỗ bà, giờ bác quay trở về miền Nam. Vợ bác là giảng viên đại học Y dược Cần Thơ. Bác có hai người con, anh lớn học ngành xây dựng vừa mới đi du học ở Anh về. Hiện tại đang làm giảng viên cho trường của bác và kinh doanh hợp tác với nước ngoài. Cô con út học Dược tại Đại học Y Dược tp HCM. Chị vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ và đang công tác trên Sài Gòn. Bác và cô đã nghỉ hưu, ở nhà trồng cây cảnh hưởng tuổi già. Thật là ngưỡng mộ gia đình bác. Bác kể cho tôi về thời Trần, về chính trị, về quá trình đi dạy của bác…
    Chúng tôi đang trò chuyện thì bác bảo tôi nhìn ra ngoài cánh cửa. Chúng tôi đã đi qua Quảng Ngãi và hiện tại đang ở Phú Yên. Và có lẽ điều mà tôi đang được tận mắt chứng kiến lòng tôi thắt lại…
    3
    Miền Trung ơi! tôi phải viết thế nào với những điều mà tôi đang nhìn thấy đây… Lòng tôi nghẹn lại… Trước mắt tôi đó là những gì còn lại của cơn bão lũ. Hai bên đường ray những cột điện đều bị quật ngã kéo theo dây điện. Những hàng cây trên ngọn đồi bị đỗ gãy, đất đá bị mòn đi, cơn gió mạnh khiến cây cối nghiêng ngã va mạnh vào nhau. Những nắm mồ, ngôi nhà chìm trong dòng sông. Mái nhà bị tốc lên, đồ đạc bị hư hỏng. Đàn cò bay mãi nhưng chưa tìm được chỗ đậu giữa dòng nước mênh mông. Bầu trời đen mịt như muốn nuốt chửng cả vùng đất thân yêu này.Người dân cùng nhau dọn dẹp, sửa chửa lại những vùng đất bị sụp lỡ, xây lại các bờ đê, bức tường. Tàu đi dọc qua họ, tôi nhìn được những khuôn mặt ấy. Những khuôn mặt lấm đất, lấm mưa, lấm những giọt mồ hôi và nước mắt. Họ cũng nhìn tôi, ánh mắt chỉ lướt qua nhau một giây nhưng tôi nhìn được trong mắt họ là bao nhiêu tâm trạng, bao nhiêu nỗi niềm. Rồi những năm tháng tiếp theo sẽ thế nào… Gía như tôi là cô Tiên thật tôi sẽ ban phép cho vùng đất miền Trung này. Tôi sẽ ban cho họ quanh năm suốt tháng mưa thuận gió hòa, ban cho họ cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Lúc này tôi nhận ra vòng tay che chở, giúp đỡ của cả nước nó lớn như thế nào. Chúng ta là một quốc gia, một dân tộc, sự đùm bọc, lá lành đùm lá rách chưa bao giờ cần như lúc này…
    " Con thấy những gì còn lại không… nhưng mình chỉ mới nhìn được một góc của cơn bão, sẽ còn kinh khủng hơn nữa con à. Mới thấy thương người dân miền Trung" Câu nói của bác khiến tôi giật mình giữa dòng suy nghĩ miên man.
    "Vâng ạ. Thấy thương cho người dân ở đây quá bác ạ…"
    "Uhm…Nên mình cần phải yêu thương, giúp đỡ cho những người cực khổ con à"
    " Vâng ạ…"
    " Uhm… Thôi bác chợp mắt chút đây, bác thấy hơi mệt"
    " Dạ… Bác nghỉ cho khỏe đi ạ. Tàu còn lâu mới vào miền Nam.."
    Bác nghỉ rồi còn tôi giữa dòng tâm trạng, nhìn ra ngoài ô cửa kính…
    4
    Hi! What are you doing ? 
    Câu hỏi của bạn nữ nước ngoài đã kéo tôi lại giữa dòng cảm xúc. Vậy là hai bạn đã dậy. Và tôi lại tiếp tục trò chuyện với hai bạn trong thời gian bác ngủ.
    Bạn nữ đến từ nước Anh còn bạn nam đến từ Scotland. Họ là bạn học chung trường đại học. Các bạn có khoảng thời gian sáu tháng để đi du lịch các nước trên thế giới. Các bạn đã đi qua Malaysia, Tawain, India, Hong Kong và Viet Nam là một trong những điểm dừng chân tiếp theo của các bạn. Tôi hỏi vì sao họ lại chọn Việt Nam là điểm du lịch. Họ trả lời vì họ thấy Việt Nam đẹp, con người ở đây thân thiện, hòa đồng. Họ muốn khám phá, tìm hiểu về đất nước này. Lúc đó, tôi chợt nhớ về những người bạn của tôi ở Pháp và Thụy Sĩ, họ cũng nói giống hai bạn này. Tôi mở điện thoại ra đưa cho Tara ( là tên bạn nữ ngoại quốc) coi nhưng bức hình về quê hương Việt Nam mà bạn tôi ở Pháp đã gởi cho tôi khi họ đi du lịch. 
    Nhận ra Việt Nam mình quá là đẹp, tôi tự hào khi tôi là người con của Việt Nam. Hai bạn trầm trồ khen ngợi và họ càng muốn khám phá đất nước này hơn. Họ đã đi qua Hà Nội, Vịnh Hạ Long, Huế, Đà Nằng, Hội An và Nha Trang sẽ là điểm dừng chân tiếp theo của họ. Thiết nghĩ mình mà giàu có, có nhiều thời gian mình cũng sẽ đi du lịch, tìm hiểu nhiều địa danh ở Việt Nam và mở rộng sau này là thế giới. Nên thôi giờ đi làm dành dụm, lâu lâu tự thưởng cho mình một chuyến đi. Còn trẻ là phải đi. Sau đó, chúng tôi có một khoảng thời gian để nói chuyện về đất nước Việt Nam, về nước Anh và về nước Scotland. 
    " Xin thông báo ga tàu SE7 sắp dừng chân tại ga tàu Nha Trang, quý hành khách nào dừng chân ở đây xin vui lòng chuẩn bị đồ đạc để xuống ga…"
    Câu nói của người ga tàu đã làm chúng tôi dừng câu chuyện, vậy là phải nói lời chia tay với hai bạn tại đây. Tuy chúng tôi chỉ có 2h tiếng đồng hồ để trò chuyện nhưng đó là những ký ức không thể quên với hai bạn ngoại quốc trên chuyến tàu SE7. Hai bạn đi thì cũng là lúc bác dậy nhưng lúc này tôi đã thấm mệt nên xin phép bác chợp mắt một lát.
    5
    Một tia nắng, hai tia nắng và nhiều hơn nữa chiếu vào mắt tôi. Khiến tôi phải che mặt và tỉnh giấc. Nhìn sang thấy bác đang ngủ, vậy là tôi đã vào Bình Thuận.
    " Anh ơi còn bao lâu nữa là tới ga tàu Biên Hòa hả anh?" Tôi hỏi anh kiểm soát trên tàu
    " Khoảng 16h là sẽ tới em, nay miền Trung đang mưa bão nên ga thông báo phải đi chậm cho an toàn, em không thấy đoạn Quảng Ngãi ngập lụt đó."
    "Vâng ạ. Mà anh làm ở đây lâu chưa, đi ga tàu vậy thì bao lâu mình được về nhà hả anh?"
    " Anh làm cũng được mấy năm rồi, chậc! Anh đi suốt em à. Tàu ra rồi tàu vô. Miền Bắc rồi Miền Nam. Miền Nam rồi Miền Bắc. Anh phải mất 4 ngày cho một chuyến đi và về. Tết nhất gì cũng vậy…"
    " Eo ôi, vậy thời gian đâu mà anh ở bên gia đình…"
    " Uhm. Nhưng đành phải chịu thôi em, miếng cơm mà. Cũng may gia đình thông cảm cho anh nên anh mới an tâm đi đó. Nếu không có những người như anh thì đến tết lấy ai chở bà con trở về quê nhà sau những ngày xa cách hả cô em" Anh cười phá lên
    Câu nói của anh làm tôi suy nghĩ. Trước giờ tôi nói ngành của mình vất vả. Ngày lễ hay tết gì cũng trực như bình thường. Thấy thương cho nhân viên y tế. Nhưng hôm nay anh đã làm tôi nhận ra ngành nghề nào cũng có những nỗi vất vả và cực khác nhau. Họ chịu thiệt thòi, hi sinh để mang lại sức khỏe, kết nối những người xa cách với nhau. Họ làm cho đất nước Việt Nam trở nên đẹp hơn. Chính vì vậy, luôn cầu mong những điều tốt đẹp sẽ đến với họ…
    " Xin thông báo tàu SE7 sắp dừng chân tại ga tàu Biên Hòa…."
    "Con chuẩn bị đồ xuống hết chưa, ga tàu sắp dừng rồi đó" Bác lại nói với tôi
    "Vâng ạ, con chuẩn bị hết rồi ạ. Con rất vui khi được gặp và nói chuyện với bác. Con chúc bác luôn có sức khỏe ạ"
    " Uhm, bác cũng chúc con luôn mạnh khỏe, cố gắng lên nhe con gái. Bác mà có đứa con gái thế này thì cưng quá, con về cẩn thận nha"
    " Vâng ạ. Con cảm ơn bác ạ. Con chào bác."
    6
    Vậy là chuyến hành trình của tôi đi từ Đà Nẵng vào Biên Hòa bằng tàu hỏa cũng đã kết thúc. 17 tiếng đồng hồ, 17 tiếng với những trải nghiệm khác nhau. Tôi sẽ không quên với những khoảng khắc này. Cảm ơn chuyến tàu SE7 và cảm ơn những gì đã đến với tôi. Giúp tôi được trải nghiệm nhiều hơn, giúp tôi nhận ra mình cần làm những gì cho sau này. Tất cả đều là những câu chuyện sẽ theo tôi cho đến khi tôi già đi. Một quãng đường cho tuổi trẻ của tôi. Và đến lúc tôi phải dừng bút tại đây. Cảm ơn vì tất cả!

     

    0 nhận xét:

    Đăng nhận xét

     

    Thuoc chua benh roi loan cuong duong liet duong o nam gioi thuoc115.com © 2015 - Designed by Templateism.com, Plugins By MyBloggerLab.com

    0936700000